Văn mẫu Cảm nghĩ về NV cô bé bán diêm trong truyện Cô bé bán diêm - HocVienKhoiNghiep.Edu.Vn
Rate this post

Mời các bạn cùng tham khảo Văn mẫu Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm trong truyện ngắn Cô bé bán diêm của An-đec-xen Văn lớp 8 được chúng tôi chọn lọc và giới thiệu ngay dưới đây nhằm giúp các em học sinh mở rộng vốn từ và tham khảo thêm các ý tưởng cho bài viết của mình.

Dàn ý cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm chi tiết nhất

A. Mở bài: 

Giới thiệu truyện Cô bé bán diêm và cảm nghĩ chung của em về cảnh ngộ và cái chết của cô bé.

Thương cảm, xót xa trước cảnh ngộ nghèo khổ, trước cái chết của cô bé.

Bạn đang đọc: Văn mẫu Cảm nghĩ về NV cô bé bán diêm trong truyện Cô bé bán diêm

Suy nghĩ về tình cảm giữa những lớp người, giữa những cá thể với những số phận khác nhau trong xã hội : cần có sự thương cảm, có hành vi trợ giúp, chăm sóc đến nhau ).

B. Thân bài

Thương cảm, ái ngại trước cảnh ngộ nghèo khó, cơ cực của cô bé và sự phẫn nộ trước thái độ lạnh nhạt của mọi người trong truyện. Lược thuật ngắn gọn cái chết của em ( quan tâm những chi tiết cụ thể quan trọng : em chết nhưng đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, em chết giữa những bao diêm, ở xó tường, bên ngoài là tuyết phủ mặt đất … ) Nêu và nghiên cứu và phân tích tình cảm của em trước cái chết đó : xót xa, nghẹn ngào vì em bé đã chết. Xúc động, thương em bé có những tham vọng thông thường mà không đạt được. Từ cái chết của em bé bán diêm nghĩ đến đời sống của biết bao em bé bần hàn, bao mái ấm gia đình không đủ miếng ăn, không có quần áo mặc. Từ đó nghĩ đến nghĩa vụ và trách nhiệm của mọi người so với những người nghèo khó khác.

C. Kết bài

Khẳng định một lần nữa tình cảm nhân vật mà truyện gợi lên trong lòng người đọc. Nêu rõ nghĩa vụ và trách nhiệm và tình thương của mọi người so với số phận và cuộc sống những em bé bán diêm, bán báo, nhặt vỏ chai … thời nay

Bài văn mẫu Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm số 1 chọn lọc hay nhất

Truyện ngắn Cô bé bán diêm của nhà văn An-đéc-xen đã để lại những dư âm, ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Không chỉ vậy đó còn là niềm cảm thương vô hạn cho số phận xấu số, đầy bi thương của nhà văn với cô bé bán diêm. Hoàn cảnh của cô bé vô cùng thương cảm, ngay từ những lời tiên phong trình làng về thực trạng của cô bé đã khiến người đọc phải rơi nước mắt : bà và mẹ những người yêu thương em nhất đều đã qua đời, em sống chui rúc với bố trong một căn gác tối tăm, eo hẹp. Người bố có lẽ rằng vì đời sống nghèo túng, khó khăn vất vả nên đâm ra không dễ chiều, đối xử tệ bạc với em : hay mắng nhiếc, chửi rủa em. Trong đêm đông giá rét em phải mang những phong diêm đi bán để kiếm sống nuôi bản thân. Mặc dù có nhà tuy nhiên em không dám về vì nếu về mà không mang được đồng xu nào tất sẽ bị cha em mắng chửi. Người cha vô lương tâm, lời lẽ hành vi thiếu tình thương đã khiến cô bé xấu số phải ở bên ngoài trong đêm đông giá lạnh, trong gió và mưa tuyết mỗi lúc một nhiều. Xót thương biết bao trong ngày sau cuối của năm ai ai cũng được quay quần bên mái ấm gia đình còn cô bé thì đầu trần, chân đất long dong ngoài trời đông giá rét, tuyết phủ trắng xóa. Xung quanh em đường phố, nhà cửa đã lên đèn, khoảng trống thật ấm cúng, niềm hạnh phúc, mùi ngỗng sực nức khắp nơi, còn em đã đi cả ngày mà không bán được bao diêm nào. Những hình ảnh tương phản không chỉ làm điển hình nổi bật thiếu thốn, khó khăn vất vả về vật chất của em mà còn nói đến những mất mát, thiếu thốn về mặt ý thức. Trong cái giá rét của mùa đông, cô bé liều mình quẹt từng que diêm để sưởi ấm khung hình. Hình ảnh ngọn lửa diêm mang nhiều ý nghĩa thâm thúy. Trước hết ngọn lửa diêm xua tan cái lạnh lẽo, tăm tối để em bé hoàn toàn có thể quên đi những xấu số, cay đắng của cuộc sống. Ngọn lửa diêm đã thắp sáng những mơ ước đẹp tươi, những khao khát mãnh liệt, đem đến quốc tế mộng tưởng với niềm vui, niềm hạnh phúc. Đó còn là ngọn lửa của mơ ước về đời sống mái ấm gia đình niềm hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, ông bà. Hình ảnh ngọn lửa diêm như con thuyền đầy tinh thần nhân văn của tác giả, bộc lộ sự cảm thông, trân trọng những tham vọng đơn giản và giản dị, diệu kì của trẻ nhỏ. Mỗi lần quẹt diêm, cô bé tội nghiệp lại được sống trong tích tắc niềm hạnh phúc, chìm đắm trong quốc tế cổ tích, thoát khỏi thực tại tăm tối. Lần quẹt diêm thứ nhất, em thấy lò sưởi, vì trong đêm đông giá lạnh em cần được sưởi ấm. Khi que diêm vụt tắt, lò sưởi biến mất, nỗi sợ hãi mơ hồ lại lấn chiếm em “ đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng ”. Em lại lấy can đảm và mạnh mẽ quẹt diêm lần thứ 2, lần này em thấy một bàn ăn thịnh soạn, … sự tưởng tượng của em thật ngộ nghĩnh, cho thấy mơ ước lớn nhất lúc này của em là được ăn no. Trong đêm giao thừa mái ấm gia đình nào cũng quây quần bên mâm cơm, còn em lại đói lả đi trong cái giá lạnh. Chi tiết gây xúc động thâm thúy đến người đọc, nó gợi lên những ám ảnh day dứt khôn nguôi. Lần thứ ba, trong không khí đêm giáng sinh, em thấy hình ảnh của cây thông. Đó chính là hình tượng của mái ấm mái ấm gia đình niềm hạnh phúc, là những tham vọng trong sáng của tuổi thơ. Lần thứ 4, giữa cái đói rét và cô độc, em khao khát có tình yêu thương và chỉ có bà là người yêu thương em nhất. Trong khoảng thời gian ngắn đó bà hiện lên thật ấm cúng, xinh xắn. Cô bé khẩn thiết van xin bà cho đi cùng, bởi cô bé hiểu khi ngọn lửa diêm tắt đi bà cũng biến mất. Ước nguyện của cô bé thật đáng thương, cô bé muốn được che chở, được yêu thương biết nhường nào. Lần ở đầu cuối em quẹt hết số diêm còn lại để nhìn thấy bà và thật kì khôi ước nguyện sau cuối của em đã trở thành hiện thực. Em không còn phải đương đầu với đòn roi, những lời mắng nhiếc, sự đói rét, nỗi buồn nữa, em đã được đến một quốc tế khác, quốc tế có bà ở bên. Qua những lần mộng tưởng của cô bé ta thấy cô bé là người có tâm hồn trong sáng, ngây thơ. Trong đói rét em không hề oán trách một ai vì đã hờ hững trước cảnh ngộ của mình. Tâm hồn em thật trong sáng và nhân hậu biết chừng nào. Đó là một cô bé giàu mơ ước, vượt lên thực trạng thực tại đói rét, đơn độc. Những mơ ước ấy giản dị và đơn giản mà cũng thật lãng mạn, diệu kì. Em bé đã chết mà đôi mắt vẫn hồng, đôi môi vẫn đang mỉm cười, Cái chết bộc lộ sự thanh thản, toại nguyện vì em đã được về với người bà kính yêu, thoát khỏi mọi khổ đau, xấu số. Cái chết còn bộc lộ tấm lòng nhân đạo của nhà văn với trẻ thơ, đó là sự cảm thông, yêu thương, trân trọng những mơ ước nhỏ bé của chúng. Không chỉ rực rỡ về nội dung, nghệ thuật và thẩm mỹ của bài cũng góp thêm phần không nhỏ vào sự thành công xuất sắc của tác phẩm. Truyện có cấu trúc phải chăng, diễn biến tương thích với thực trạng đáng thương của em bé bán diêm. Vận dụng thẩm mỹ và nghệ thuật trái chiều tương phản tài tình càng làm điển hình nổi bật hơn số phận xấu số của cô bé. Gấp trang sách lại, người đọc vẫn thổn thức về cái chết của cô bé bán diêm tội nghiệp, đáng thương. Không chỉ vậy, qua tác phẩm ta càng thêm trân trọng tấm lòng của tác giả dành cho trẻ thơ với thông điệp về lòng yêu thương con người đầy ý nghĩa : hãy yêu thương con trẻ, hãy dành cho chúng một đời sống bình yên trong một mái ấm gia đình niềm hạnh phúc.

Bài văn mẫu số 2 Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm ý nghĩa nhất

An-đéc-xen được ca tụng là ông già kể chuyện cổ tích, nhà văn lớn của Đan Mạch. Truyện ông viết không chỉ dành cho mần nin thiếu nhi mà ở mỗi câu truyện viết cho mần nin thiếu nhi là những bài học kinh nghiệm nhân đạo cho người lớn. Ông có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, một trong số đó phải kể đến truyện ngắn : “ Cô bé bán diêm ”. Hiện lên điển hình nổi bật trong tác phẩm là hình ảnh cô bé bán diêm đáng thương. Trước hết cô bé bán diêm được khắc tả với một gia cảnh nghèo khó, khổ cực. Mồ côi mẹ từ sớm, em sống với cha và bà. Nhưng rồi người bà yêu thương em nhất cũng để em ở lại mà bay về thiên đường. Em sống với người cha nghiện ngập, hàng ngày bắt em thao tác kiếm tiền cho mình. Một cô bé còn quá nhỏ để làm lụng khó khăn vất vả như vậy. Một cô bé thiếu thốn tình yêu thương của mái ấm gia đình. Cô bé bán diêm nhỏ bé mà phải chịu đựng bao đau khổ, khó khăn vất vả ngay cả trong ngày Lễ Giáng sinh – ngày mái ấm gia đình đoàn viên ấm cúng. Trong bão tuyết lạnh lẽo trắng xoá, mọi người mặc những bộ quần áo ấm cúng, rực rỡ tỏa nắng thì em lại đi đôi chân trần trên mặt đất trắng xóa đầy tuyết. Đôi chân vì lạnh mà đỏ ửng. Trên người em là bộ quần áo rách nát, đầu trần không đội mũ để tuyết phủ kín đầu. Nhìn vẻ bên ngoài ấy thật đáng thương đến tội nghiệp. Em luôn miệng mời mọi người xung quanh mua diêm, nhưng không ai chăm sóc đến cô bé đáng thương. Đến đây ta thấy sự trách móc ẩn sâu trong câu văn của An-đec-xen về những con người sống quá vội, thiếu đi tình yêu thương nhân loại, bỏ lỡ những sinh linh nhỏ bé. Em lạnh, đói và rét nhưng không dám về nhà vì sợ hãi cha sẽ đánh đập vì không bán được hộp diêm nào. Em nhìn phố lên đèn, nhìn những ngôi nhà trang hoàng ấm cúng khiến người đọc thật xót xa. Tác giả phác hoạ những đường nét trái chiều để nhấn mạnh vấn đề sự đáng thương, thiếu thốn của cô bé bán diêm. Khi “ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay ”, cô bé đã hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp khi bà nội hiền hậu còn sống. Kí ức hiện lên ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến em mỉm cười trong cái lạnh. Nhưng quá khứ càng đẹp thì hiện tạo càng đáng thương, càng chua xót. Những mong ước của cô bé bán diêm được cảm nhận thâm thúy nhất trong những lần quẹt diêm. Lần quẹt diêm thứ nhất “ lúc đầu xanh lam, từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt ”. Ánh sáng ấy đã ép chế đi cảm xúc của bóng tối bát ngát, để hiện lên hình ảnh “ một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng ”. Niềm vui thích của em đến trong ảo giác “ lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng êm ả ”. Giấc mơ đơn giản và giản dị, đơn thuần là được ngồi trước lò sưởi ấm em không hề có. Hiện thực trước mắt em là tuyết trắng xum xê, tiết trời mùa đông lạnh cắt da cắt thịt. Ánh sáng tắt đi, bóng tối lại bao quanh Em quẹt que diêm thứ hai ánh sáng rực lên của ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành “ tấm rèm bằng vải màu ”. Cái niềm hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm cúng đã đến với em, khi em nhìn thấy : “ Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay ”. Không chỉ phải chịu lạnh, em còn phải chịu đói. Bởi vậy mong ước ấy thiết thực bao nhiêu thì càng khía sâu nỗi đáng thương đói rét của em bấy nhiêu. Nhưng chưa được bao lâu hiện thực lại bủa vây em. Em lại phải đương đầu với “ phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió rét vi vu ”. Không những thế, em còn tận mắt chứng kiến sự hờ hững lạnh nhạt của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé xấu số.

Và em quẹt tiếp một que diêm. Que diêm cháy sáng, vùng ánh sáng lại hiện lên. Ánh sáng từ que diêm đã tỏa ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em “một cây thông Nô-en”, như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ: “Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng”. Que diêm lại vụt tắt mang đi niềm vui vừa mới mở ra. Em vội quẹt thêm que diêm vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em “– Bà ơi! Em bé reo lên, cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Nô-en ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà, bà ơi! Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.”

Xem thêm: Top 120+ tin nhắn gửi yêu thương ngọt ngào, lãng mạn ghi điểm trong lòng đối phương

Em quẹt hết số diêm còn lại. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa khi nào em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào rình rập đe dọa họ nữa. Họ đã về chầu Thượng đế. Cái chết của em vừa đáng thương lại vừa kì ảo. Bởi nó nhẹ nhàng hệt như một giấc ngủ, giấc mơ. Ước mơ của em thật đẹp. Nhưng càng đẹp thì càng đau xót. Em bé bán diêm sống cuộc sống nhỏ bé bần hàn thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ và thiếu cả tình thương của hội đồng. Qua nhân vật cô bé bán diêm, An-đec-xen nói lên tiếng nói yêu thương với những đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp. Đồng thời cũng là lời phê phán những con người hờ hững, thiếu tình yêu thương với những con người khó khăn vất vả.

Bài văn mẫu Cảm nhận cô bé bán diêm số 3 ngắn gọn nhất

Truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ bần hàn, khôn cùng và cái chết vô cùng thương tâm của cô bé. Cô bé đã hết sạch về vật chất và bị tổn thương nặng nề về ý thức. Trong cuộc sống này còn có gì đau đớn hơn khi là một cô bé bị bỏ rơi, đơn độc, một mình giữa trời. Truyện Cô bé bán diêm của An-đec-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ nghèo nàn và cái chết của côTrước cảnh ngộ nghèo nàn, cơ cực của cô bé, lòng tôi như đau thắt lại. Có lẽ nào ta lại không cảm thấy xót xa khi nghĩ về hình ảnh cô bé một mình bơ vơ, giữa một khoảng trống bát ngát trong đêm hôm, rét cắt da, cắt thịt. Trong khi mọi người được sum vầy vui tươi trong những căn nhà ấm cúng, bên lò sưởi kia, thì em bé phải một mình bán những bao diêm, em chẳng được ai chăm sóc chú ý. Cảnh ngộ đó của cô bé càng làm đau đớn tim ta hơn, vì nó lại xảy ra trong đêm giao thừa, khi toàn bộ niềm vui và sự không thiếu ùa vào những căn nhà ấm cúng. Chính lúc đó cô bé đầu trần, chân đi đất, run rẩy vì lạnh và đói. Sự đầm ấm của những mái ấm gia đình hiện ra qua khung hành lang cửa số kia càng làm tất cả chúng ta xót xa cho cô bé khốn khổ tội nghiệp, không có lấy một chút ít niềm hạnh phúc nào trong đêm giao thừa. Nhất là hình ảnh cô bé chỉ biết ngồi thu chân vào hốc tường mà hồi tưởng, mà tham vọng. Một que diêm bật sáng lên là đời sống quá khứ lại hiện về. Đó là những ngày sống vui tươi, tràn trề niềm hạnh phúc bên bà nội hiền hậu, nhân hậu như một bà tiên, trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn có dây thường xuân bao quanh. Những que diêm tắt là một thực tại vô cùng nghiệt ngã, phũ phàng lại ập đến. Em đang phải sống trong trăm đường cơ cực, khổ sở. Cả ngày phải đi bán diêm, nếu không bán được, đến tối về lại bị bố đánh đập. Và trong đêm giao thừa rét căm căm này em không dám về vì chẳng bán được một que diêm nào. Ngay cả những tham vọng nhỏ bé của em mà cũng chỉ thấy được qua mộng ảo. Mỗi một que diêm sáng lên tham vọng ở đây không phải là ánh sáng của một cây đèn hay của một nguồn ánh sáng gì to lớn. Nó chỉ là một ánh lửa diêm nhỏ bé, thuận tiện tắt lụi trong đêm băng tuyết. Bởi vậy mỗi que bật lên sao hoàn toàn có thể sưởi ấm được tấm thân và tâm hồn đã ướp đông của cô bé. Nó chẳng qua chỉ là chỗ bấu víu cực kỳ mong manh của cô bé mà thôi. Em bé quẹt cả số diêm còn lại chính là để cố bám lấy những tham vọng đó. Trong khi tất cả chúng ta có vừa đủ những thứ đó thì cô bé bán diêm của An-đec-xen lại thiếu tổng thể. Ngay cả giấc mơ đẹp nhất em cũng chỉ được thấy khi đã hấp hối. Chúng ta càng trân trọng những tham vọng đó của em bao nhiêu lại càng đau đớn bấy nhiêu trước cái chết vô cùng thương tâm của em. Dẫu tác giả có tả em bé chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng, đôi môi đang mỉm cười, thì nỗi đau trong ta vẫn không thuyên giảm, mà thậm chí còn cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh ấy lại càng day dứt ta hơn. Hình ảnh cô bé bán diêm mãi mãi để lại trong lòng bao người đọc trên khắp trần gian này, niềm đau thương vô hạn, như luôn nhắc nhở tất cả chúng ta hãy yêu thương giúp sức lẫn nhau. Và đó cũng chính là tấm lòng nhân hậu tràn trề của An-đec-xen.

Bài văn mẫu Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm số 4 chi tiết nhất

Ai đã từng đọc Cô bé bán diêm của nhà văn Đan Mạch An-đéc-xen hẳn sẽ không thể nào quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi bùng lên giữa đêm giao thừa giá rét gắn với một quốc tế mộng tưởng thật đẹp của cô bé nghèo nàn. Kết cục câu truyện thật buồn nhưng sức ám ảnh của những giấc mơ tuyệt đẹp vẫn ắp đầy tâm lý người đọc, người nghe qua những lời kể và sự miêu tả rất hấp dẫn của An-đéc-xen. Trong bóng tối và cái rét cắt thịt da của xứ sở Đan Mạch, ta như nhìn thấy rõ một cô bé đôi môi tím tái, bụng đói cồn cào đang lần từng bước chân trần trên hè phố. Một cô bé mồ côi khốn khổ, không dám về nhà vì chưa bán được bao diêm nào thì sẽ bị cha đánh. Nhà văn đã tạo ra cảm xúc thật sôi động khi ông nhập vào những khoảnh khắc tâm trạng của cô bé. Ấn tượng đậm nét tiên phong khơi lên mối cảm thương chính là hình ảnh cô bé như lọt thỏm giữa cái bát ngát của bóng đêm vào thời gian sắp giao thừa. Khi “ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay ”, cô bé đã hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp khi bà nội hiền hậu còn sống. Ngôi nhà xinh xắn với những dây thường xuân trong những ngày đầm ấm tương phản với thực tại đời sống của hai cha con trong một xó tối tăm, sự nghèo nàn kéo theo những lời mắng nhiếc chửi rủa của người cha khi gia tài đã tiêu tán. Để nguôi cảm xúc lạnh, em đã “ ngồi nép trong một góc tường ”, “ thu đôi chân vào người ” nhưng có lẽ rằng chính nỗi sợ hãi còn mạnh hơn giá rét đã khiến em “ càng thấy rét buốt hơn ”. Em không hề về vì biết “ nhất định cha em sẽ đánh em ”. “ Ở nhà cũng rét thế thôi ”, điều đáng sợ nhất so với cô bé không phải là thiếu hơi ấm mà là thiếu tình thương. Thật đáng thương khi thân hình nhỏ bé của em phải chống chọi vô vọng với cảm xúc giá buốt bên ngoài và cái lạnh từ trong trái tim khiến “ đôi bàn tay em đã cứng đờ ra ”. Lúc ấy, em chỉ ao ước một điều thật nhỏ nhoi : “ Chà ! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút ít nhỉ ? ” nhưng có vẻ như em cũng không đủ can đảm và mạnh mẽ vì làm như vậy em sẽ làm hỏng một bao diêm không bán được. Nhưng rồi cô bé ấy cũng “ đánh liều quẹt một que ”, để mở màn cho một hành trình dài mộng tưởng vượt lên thực tại khắc nghiệt. Giấc mơ của em khởi đầu từ lúc nhìn vào ngọn lửa : “ lúc đầu xanh lam, từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt ”. Ánh sáng ấy đã ép chế đi cảm xúc của bóng tối bát ngát, để hiện lên hình ảnh “ một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng ”. Niềm vui thích của em đến trong ảo giác “ lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng êm ả ”. Đó là tham vọng thật đơn thuần trong khi trong thực tiễn lại phũ phàng “ tuyết phủ kín mặt đất, gió mùa thổi vun vút … trong đêm đông rét buốt ”. Ước ao được ngồi hàng giờ “ trước một lò sưởi ” cũng biến tan khi “ lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất ”. Khoảnh khắc em “ bần thần cả người ” khi tưởng tượng ra những lời mắng chửi của cha khiến ta phải nao lòng. Bóng tối lại phủ lên màu u ám và sầm uất trong tâm hồn em. Có lẽ vì thế, nhà văn đã để em liên tục thắp lên que diêm thứ hai, thắp lên niềm vui nhỏ nhoi dù chỉ là trong mộng tưởng. Không chỉ phải chống chọi với cái rét, cô bé còn phải cầm cự với cơn đói khi cả ngày chưa có miếng nào vào bụng. Bởi thế, ánh sáng rực lên của ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành “ tấm rèm bằng vải màu ”. Cái niềm hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm cúng đã đến với em, khi em nhìn thấy : “ Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay ”. Giá như tổng thể những hình ảnh tưởng tượng biến thành hiện thực thì em sẽ vui sướng biết bao, khi “ ngỗng nhảy ra khỏi đĩa ” sẽ mang đến cho em bữa ăn thịnh soạn để vượt lên phút đói lả người. Nhưng một lần nữa, ảo ảnh lại vụt biến, em lại phải đương đầu với “ phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió mùa vi vu ”. Không những thế, em còn tận mắt chứng kiến sự lãnh đạm hờ hững của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé xấu số. Và một lần nữa, que diêm tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ đẹp nhất của một em bé. Trong một đời sống phải từng phút từng giây vật lộn mưu sinh, em đã phải từ giã những niềm vui được đùa chơi của con trẻ. Ánh sáng từ que diêm đã tỏa ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em “ một cây thông Nô-en ”, như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ : “ Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh sắc tố rực rỡ tỏa nắng như những bức bày trong tủ hàng ”. Điều trớ trêu nghiệt ngã là toàn bộ những hình ảnh tươi đẹp ấy em chỉ kịp nhìn nhưng không hề chạm tay vào, bởi lẽ toàn bộ chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao 5 cánh trên trời mà em không hề với tới. Trái tim ta như nghẹn lại cùng lời kể của nhà văn, bởi lẽ em bé đang dần kiệt sức và sắp phải gục ngã trước cái lạnh chết người của xứ sở bà chúa Tuyết.

Bài văn mẫu Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm số 5 chọn lọc

Trong tất cả chúng ta, chắc là đã có nhiều bạn từng đọc ” Bầy chim thiên nga “, đọc ” Nàng tiên cá “, … của An-đéc-xen – nhà văn nổi tiếng Đan Mạch trong thế kỉ XIX. Ông là nhà văn của ” mỗi thời, mọi người và mọi nhà ” với loại truyện kể cho trẻ nhỏ. Cái phong vị phương Bắc, với hoa tuyết, với cánh thiên nga, với nàng tiên cá, với ngọn lửa diêm thần kì, … như đưa tuổi thơ tất cả chúng ta sống với bao giấc mơ huyền ảo, những giấc mơ tuyệt đẹp. Truyện ” Cô bé bán diêm ” được An-đéc-xen viết vào năm 1845, khi ông đã có trên 20 năm cầm bút, tên tuổi nổi tiếng quốc tế. Nó thuộc loại truyện vừa thực vừa ảo, vừa mang sắc tố cổ tích thần kì, vừa đậm đà chất thơ trữ tình, gợi lên một tình thương, một vẻ đẹp nhân văn sáng giá. Em bé bán diêm đã chết cóng trong tuyết, với má hồng và đôi môi như mỉm cười tưởng được ru bằng những giấc mơ lịch sử một thời ! Người đọc từng do dự tự hỏi : mẹ em bé đi đâu ? Nhiều người Dự kiến em bé mồ côi mẹ. Tuổi thơ đẹp nhất của em là quãng thời hạn được sống bên bà nội hiền hậu trong ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân bao quanh. Cuộc đời em trở nên xấu số từ sau ngày bà nội mất, sống bên người bố thô lỗ, cục cằn, em phải ” chịu chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắng nhiếc chửi rủa “. An-đéc-xen dẫn tất cả chúng ta đi theo con đường bán diêm của cô bé. Một thời gian nổi bật nói lên sự nghèo khó, nói lên nỗi xấu số tột cùng của một em bé. Đó là một đêm giao thừa ” rét kinh hoàng, tuyết rơi “. Em ra đi đầu trần, lúc đầu có đôi ” giày vải phỏng “, nhưng chỉ một lát sau thôi, giày của em, chiếc thì bị xe song mã nghiến, chiếc thứ hai thì bị một thằng bé lạ lẫm lượm lấy, tung lên trời, và nó bảo đem về ” làm nôi cho con chó sau này “. Em đi bán diêm trong đêm hôm với đôi chân trần nhỏ bé, chẳng mấy chốc ” chân em đỏ ửng lên, rồi tím bầm lại vì rét “. Nhìn em, ai mà chẳng thương tâm ? Nhà văn tạo nên hai nghịch cảnh một đêm giao thừa. Một em bé đi bán diêm suốt một ngày mà chẳng bán được một bao diêm nào, ” bụng đói cật rét ” đi long dong trên đường, chẳng được ai bố thí cho em chút đỉnh ! Mái tóc và sống lưng em bám đầy tuyết. Trái lại, hành lang cửa số mọi nhà đều ” sáng rực ánh đèn ” và trong phố thì ” sực nức mùi ngỗng quay “. Đó là hai cảnh trái ngược. Câu chuyện trở nên thấm vị đượm cay đắng ! Trên bước đường bán diêm kiếm sống giữa đêm giao thừa, em bé đang sống trong đơn độc, buồn tủi. Một quá khứ niềm hạnh phúc trở về trong tâm hồn em. Mái nhà xưa với dây trường xuân, với hình ảnh bà nội, đầm ấm thế, yên vui thế ! Nay còn đâu ? Mái nhà hiện tại thì tồi tàn, suốt ngày em chỉ luôn nghe lời mắng chửi. Sẽ phận em bé bán diêm thật cay đắng và đáng thương biết bao ! Một tuổi thơ thấm đầy lệ. Đằng sau cảnh đời, số phận em bé bán diêm đêm giao thừa là một cái nhìn dõi theo của nhà văn An-đéc-xen với nhiều trắc ẩn, với nỗi lo khôn nguôi. Cô bé bán diêm ngoài cái rét, đơn côi, … còn có một nỗi đau niềm tin, luôn luôn bị giày vò, ám ảnh rất là nặng nề. Ở nhà thì bị bố mắng nhiếc chửi rủa, long dong trong đêm tuyết, giao thừa, nếu không bán được ít bao diêm hay không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về, nhất định em sẽ bị bố đánh ! Nỗi xấu số này thành đáng sợ, nó luôn luôn đè nặng tâm hồn em. Có biết rằng : ” tình thương của cha mẹ là thiên đường tuổi thơ ” mới thấy cái thâm thúy trong tấm lòng nhân ái của nhà văn Đan Mạch. Ông nhắc khẽ ai đó đang được sống yêu thương, sung sướng trong vòng tay cha mẹ mình nên biết cảm thông với cái khổ tâm, nỗi thương đau của những bạn nhỏ xấu số như cô bé bán diêm này. Bởi lẽ, biết san sẻ cùng đồng loại cũng là niềm hạnh phúc. Phần cảm động nhất, hay nhất khi tác giả nói về những cơn mơ của em bé bán diêm. Em đã đánh hết cả một bao diêm trên tay. Lúc đầu là ” đánh liều ” quẹt một que, với dự tính ” sưởi cho đỡ rét một chút ít “. Ngọn lửa của một que diêm sao hoàn toàn có thể chống lại cả một đêm dày sương tuyết ? Lúc đầu em chỉ thấy, em chỉ phát hiện ra ngọn lửa diêm ” xanh lam “, rồi ” trắng ra “, ” rực hồng lên quanh que gỗ trông đến vui mắt “. Từ niềm vui nhỏ nhoi, bình dị của một em bé con nhà nghèo như vậy, em đã bước vào những cơn mơ kì diệu. Mỗi que diêm từ tay em bé quẹt lên là có một ngọn lửa ” thần kì “. Que diêm thứ nhất ” sáng rực như than hồng ” làm cho em ” tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng “. Ngọn lửa trong lò sưởi ấy ” nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng êm ả “. Đó cũng là mơ ước của những thân phận nghèo nàn trên đời giữa mùa đông giá rét dài lê thê ! Nhà văn có cái tâm đẹp, cái tấm lòng nhân hậu và giàu trí tưởng tượng mới đồng cảm với những em bé nghèo nàn qua những mơ ước bình dị như vậy. Que diêm thứ hai phát cháy dẫn hồn em đến một mái nhà ấm cúng có ” tấm rèm bằng vải màu “, có một mâm cỗ sang chảnh. Một bàn ăn có khăn trải bàn trắng tinh, có bát đĩa bằng sứ quý giá, có ngỗng quay. Em đang ” bụng đói cật rét ” mà, nên em thấy có một điều kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn phuốc-sét cắm trên sống lưng, tiến về phía em “. Que diêm tắt, mộng tan. Em bé bán diêm vẫn ngồi đơn độc một mình dưới trời tuyết trong đêm giao thừa. Hỡi ai còn mang trong lòng tình người nhất định sẽ chảy lệ khi nghĩ về thân phận em bé sau khi que diêm thứ hai tắt, mộng tan. Lại que diêm thứ ba nữa phát cháy. Em bé như thấy trước mắt mình một cây thông Nô-en được trang trí lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi … Em đang giơ tay với về phía cây … thì diêm tắt. Lần này, em thấy những ngọn nến bay lên cao mãi rồi ” biến thành những ngôi sao 5 cánh trên trời “. Chất văn và xúc cảm của câu truyện kể đã mang một nồng độ mới. Từ ngọn nến trên cây thông Nô-en ( trong mơ ) em nghĩ đến trời sao lấp lánh lung linh, rồi chập chờn về một ngôi sao 5 cánh đổi ngôi, một linh hồn nào đó đã ” bay lên trời với Thượng đế “. Cũng cần cảm thụ được hình ảnh Thượng đế trong câu truyện kể của An-đéc-xen, đó là một hình tượng về niềm tin hướng tới cái vô cùng cao quý, thiêng liêng và tốt đẹp. Thượng đế trong tham vọng, chứ không phải trong ý niệm của nhiều tôn giáo, cũng như Tiên, Phật trong cổ tích Nước Ta vậy. Em bé chìm dần vào giấc mơ huyền diệu tuổi thơ khi em quẹt que diêm thứ tư. Trong ánh lửa xanh tỏa ra từ cây diêm, em bé ” nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em “. Và lần này cũng vậy, diêm cháy rồi tàn, làm tan giấc mộng : ” Que diêm tắt phụt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biến “. Đã hơn một thế kỉ trôi qua từ ngày An-đéc-xen viết truyện này ( 1845 ) nhưng người đọc khắp hành tinh – những cô, cậu học trò nhỏ bé đáng yêu – hình như vẫn còn nghe văng vẳng đâu đây lời nguyện cầu của cô bé bán diêm tội nghiệp. Cháu vẫn ngoan ngoãn đấy bà ơi ! ” Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà .. “.

Chập chờn trong mơ tưởng. Đêm càng về khuya, rét càng dữ và tuyết càng phủ dày mặt đất. Diêm nối nhau chiếu sáng. Bà em hiện lên to lớn và đẹp lão. Bà nội cầm tay em bay lên cao, cao mãi “chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa” em nữa. Hai bà cháu đã về chầu Thượng đế”.

Xem thêm: Anh Bạn Thiên Thần – Angel Buddy Full Tiếng Việt Bản Đẹp | Truyện Mới

Cái tài của An-đéc-xen là đã nói về cái chết của em bé bán diêm, chết đói, chết rét trong tuyết mà không gợi ra sự bi thảm hãi hùng. Em chưa chết và em không chết ! Em đã cùng bà nội giã từ cái hiện thực cay đắng, phũ phàng và côi cút này để bước sang quốc tế mới tươi đẹp hơn, niềm hạnh phúc hơn. Đó là nơi mơ ước của em ; lên trời với Thượng đế chí nhân. Hình ảnh em bé bán diêm chết nằm trên tuyết, giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn ” có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười ” trong ngày mồng một Tết là một hình ảnh nhiều ý nghĩa, gợi lên bao xót xa trong lòng người. Bầu trời thì xanh nhạt, mặt trời lên chói chang, tuyết vẫn phủ mặt đất. Mọi người vui tươi ra khỏi nhà. Và họ bảo nhau : ” Chắc nó muốn sưởi cho ấm ! “. Trái đất và khung trời vẫn đẹp. Vẫn có kẻ vô tình trước nỗi đau của đồng loại. Đời vẫn nhiều nghịch cảnh đau buồn như ” tuyết vẫn phủ kín mặt đất “. Ai mà biết được ” cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm ? Đọc truyện ” Cô bé bán diêm “, hình tượng ngọn lửa – diêm là hình tượng lấp lánh lung linh nhất “. Đó là ngọn lửa của tham vọng tuổi thơ về mái ấm mái ấm gia đình, về ấm no và niềm hạnh phúc, được ăn ngon và đi dạo, tham vọng về tình thương mái ấm gia đình mà ông bà, cha mẹ đem lại cho con cháu. Từ ngọn lửa – diêm đã hóa thành những ngôi sao 5 cánh trên trời … để soi đường cho em bé bay lên với Thượng đế. Qua ngọn lửa và ngôi sao 5 cánh sáng An-đéc-xen đã cảm thông, trân trọng, ngợi ca những mơ ước hoặc là bình dị hoặc là kì diệu của tuổi thơ, vẻ đẹp nhân văn của truyện ” Cô bé bán diêm ” được biểu lộ tài tình qua hình tượng ngọn lửa “. Và ông cũng nhắc khẽ mọi người phải biết san sẻ tình thương, đừng có phũ phàng hoặc vô tình trước nỗi đau, xấu số của những em nhỏ. An-đéc-xen có một lối viết nhẹ nhàng. Giá trị nhân bản của truyện ” Cô bé bán diêm ” giúp ta thấy được, ông là nhà văn của ” mọi thời, mọi người và mọi nhà ” như Huy-gô, đại văn hào Pháp đã nói. Hãy nghĩ đến và phấn đấu vì một ngày mai – một ngày mai tươi đẹp cho tuổi thư trong ấm no, niềm hạnh phúc và ca hát, độc lập.

►► CLICK NGAY vào TẢI VỀ dưới đây để download Văn mẫu Cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm trong truyện ngắn Cô bé bán diêm của An-đec-xen Ngữ văn lớp 8 hay nhất file word, pdf hoàn toàn miễn phí.

Source: https://thcsbevandan.edu.vn
Category : Thông tin cần biết

Bình luận